《奉和悲秋应令诗》
朝代:南北朝
作者: 萧悫
全文:
秋天拟文学,秋水擅庄蒙。草湿蒹葭露,波卷洞庭风。
便坐翻桑叶,长坂歇兰丛。檐喧犹有燕,陂静未来鸿。
蝉噪闻疑断,池清映似空。刘安悲落木,曹植叹征蓬。
重明岂凝滞,无累在渊冲。随时四序合,应物五情同。
发言形恻隐,睿作挺神功。下材均朽木,何以慕凋虫。
拼音:
qiū tiān nǐ wén xué, qiū shuǐ shàn zhuāng méng. cǎo shī jiān jiā lù, bō juǎn dòng tíng fēng. biàn zuò fān sāng yè, cháng bǎn xiē lán cóng. yán xuān yóu yǒu yàn, bēi jìng wèi lái hóng. chán zào wén yí duàn, chí qīng yìng shì kōng. liú ān bēi luò mù, cáo zhí tàn zhēng péng. zhòng míng qǐ níng zhì, wú lèi zài yuān chōng. suí shí sì xù hé, yìng wù wǔ qíng tóng. fā yán xíng cè yǐn, ruì zuò tǐng shén gōng. xià cái jūn xiǔ mù, hé yǐ mù diāo chóng.